Mười món
phiền não tôi vừa kể trên, trong kinh gọi là "Thập thiết". Nghĩa là 10
món này xiềng-xích này nó xiềng- xích trói cột chúng-sanh không giải-thoát được
sanh-tử luân hồi; cũng kêu là "thập-sử", vì nó sai sử chúng ta làm nô
lệ cho that tình lục dục lăn lộn trong ba cõi (Dục-giới, Sắc giới, Vô-sắc-giới)
và quanh quẩn sáu đường (Địa ngục, Ngạ quỉ, Súc sanh, Thiên, Nhơn, A-tu-la)
chịu khổ. Người học Phật phải phá trừ 10 cái xiềng xích này thì mới được tự do
giải thoát và mới khỏi làm nô lệ cho thất tình, lục dục. Như thế gọi là
"Tu Tâm".
Mười món trênn đây, trong Duy-thức gọi là căn bản phiền não;
nghĩa là 10 món phiền não gốc. Từ 10 món phiền não gốc này, sanh ra 20 món
chi-mạt phiền não sau đây, trong Duy thức gọi là "Tùy phiền não",
nghĩa là phiền-não chi-mạt từ nơi gốc mà sanh ra.
Phẩn là tức giận. Do đối với nghịch cảnh, trước hết nổi nóng
lên (sân), kế đó sanh ra tức giận nghẹn ngào, nói chẳng ra tiếng, hoặc tuôn ra
nước mắt lộ ra gương mặt hầm hừ, bộ dạng hung hăng, mất tánh ôn hòa nhã nhặn. Vì
tức giận nên mới đánh đập chưởi mắng người, làm những điều tội lỗi. Vì tức giận
mà đập bàn, vỗ ghế, la ó ray rà, mất hết tư cách của người Phật-tử. Vì tức giận
mà đánh người một cách tàn nhẫn; chẳng biết đã tay; giết người như chém chuối,
không chút đau long!... Cũng có người tức giận bởi tình duyên trace trở, mà đâm
ra liều mình tự tử, uống thuốc độc hay trầm mình, hoặc giết con, đốt chồng v.v…
như trên mặt báo thường kể. Hàng Phật-tử chúng ta ôn hòa nhã nhặn; mỗi khi long
tức giận nổi lên, phải định tâm niệm Phật, để dằn nó xuống. Như thế gọi là
"Tu Tâm"
Hận là hờn. Có 2:
1.- Hờn mát, nghĩa là hờn một chút thôi.
2.- Hờn thiệt, nghĩa là gặp việc gì trái ý, hờn hoài không bỏ. Người có tánh
hờn mát, thì hay hờn lắm, dù là việc không đáng, nhưng chỉ hờn trong giây lát
thôi. Còn người hờn thật, thì ít hay hờn, nhưng mỗi khi hờn, thì ít có bỏ qua
được. Như lời tục nói "Hờn thâm xương"
Vì gặp nghịch cảnh, trước sanh ra nóng giận, sau khi giận không
bỏ qua được, nên mới có "Hờn". Vì hờn nên ôm ấp oán thù. Bởi ôm ấp
oán thu, cho nên lập mưu này kẻ nọ, để gặp cơ hội thuận tiện đặng trả thù. Như
lời tục nói "Thù xưa chẳng đội trời chung" là vậy.
Cái "Hờn" này tuy nó ngấm ngầm, mà dễ sợ lắm! Cũng như
lửa than, mỗi khi gặp bối hay bùi nhùi, có hơi gió thổi, thì nó cháy phừng lên.
Người ôm long "hờn oán" cũng thế: Nó chỉ ngấm ngầm trong tâm mà thôi,
mỗi khi có người chọc ghẹo đến, hoặc gặp những việc trái ý, mặc dù chẳng xứng
đáng chỉ, nhưng cũng nổi nóng lên làm dữ.
Người đáng lúc ôm ấp cái "hờn", thì gặp cảnh nào cũng
hướng mắt, thấy ai cũng muốn gây. Gặp những người như vậy, chúng ta không nên
chọc ghẹo đến họ. Phật-tử chúng ta, quán sát cái "Hờn", có hại như
thế, và trong lúc ta hờn người, sẽ nặng long mình! Sách nói: "Oán gia nghi
giải bất nghi kiết" (việc oán thù nên cởi mở, không nên trói cột). Suy xét
như vậy mà dẹp trừ dần đi. Như thế gọi là "Tu Tâm".
Não là buồn rầu, Vì gặp những việc trái ý trước
nóng giận và hờn, bởi không bỏ được, nên mới có buồn. Buồn man mác, bout rout
nơi long không vui được,hiện ra ngoài gương mặt buồn buồn! Cằn cằn, cửi rừi, hoặc
chẳng muốn nói cuời. Ai có hỏi đến thì nói xuôi xị, nếu ai động đến thì gây
liền. Cái buồn man mác này tuy không ra gì, chớ khó long lắm! Nhứt là khi tụng
kinh, niệm Phật nó thường nổi lên. Nếu chúng ta không hỷ xả được, thì nó làm
cho ta buồn mãi không vui, có nhiều khi phải thối chí với đạo.
Chúng ta cũng nên phân biệt cho rõ: Nóng (sân), Giận (phấn), Hờn
(hận). Buồn (não), bốn món tâm sở này khác nhau, từ hành tướng cho đến
công-năng đều khác. Nếu không khác, thì sao có 4 danh từ khác nhau. Tôi xin tạm
thí-dụ để quý vị dễ nhận: Sân (nóng) cũng như lửa rơm, nó chỉ cháy bừng lên,
một cách cấp tốc. Giận cũng như lửa củi, phừng phừng cháy tới, khó dập tắt liền
được. Hờn,cũng như lửa than, không lên ngọn mà vẫn cháy hoài, nóng lắm. Buồn,
cũng như ngọn lửa tàn, tuy hết cháy chớ nó còn vùi trong tro nóng, và cũng nóng
hầm cả buổi mới nguội. Hàng Phật-tử chúng ta cố gắng dập tắt lửa long, không
còn chút gì ham nóng; làm sao cho tâm mình mát mẻ như nước ao A-Nậu (thanh
lương thủy). Như thể gọi là "Tu Tâm".
Phú là che giấu tội lỗi của mình. Mình làm điều
gì sai quấy, không chịu phát-lồ sám hối; vì sợ người ta biết rồi xấu hổ,mất
danh tiếng và quyền lợi của mình, nên che giấu. Đâu biết rằng "ai cho khỏi
lỗi"; người có lỗi mà biết phát-lờ sám hối là một điều hay, làm cho ai nấy
điều chứng biết tội lỗi của mình; từ đó về sau mình không dám làm nữa. Cũng như
cái áo dơ có giặt, thì áo mới sạch, nhọt được mổ rửa, thì nhọt mới mau lành.
Trái lại, che giấu thì tội lỗi càng thêm; trong lòng ăn năn buồn bã không an.
Cũng như mụt ghẻ không chịu mỗ rửa, thì nó đau nhứt nhiều ngày, áo dơ chẳng
giặt thì mùi hôi không hết. Bởi thế, người tu Phật có lỗi không được che giấu
mà phải phát-lồ sám hối, tội ấy mới được trong sạch. Theo thường lệ, Phật-tử
mỗi tháng phải phát-lồ sám hối hai lần, là ngày 14 và 29( tháng thiếu 28), thì
tôi nghiệp mới được tiêu trừ. Như thế mới gọi là "Tu Tâm".
Tật là tật đố, ganh ghét. Thấy người có tài hay, danh
tiếng tốt, đức cao quyền trọng, mình sanh lòng đố kỵ ghen ghét.
Thấy người vinh hiển, mình lấy làm xốn mắt, chướng tai, trong
lòng xốn xang khó chịu, lộ ra cử chỉ nhún trề, háy nguýt, kiếm chuyện nói xấu,
làm cho giảm danh giá của người. Đây là tánh tiểu nhơn, người tu Phật phải cố
dẹp trừ tâm tật đố. Như thế gọi là "Tu Tâm".
Xan là bỏn xẻn rít-rắm.; người đời kêu là hà
tiện. Có tiền của rất nhiều, nhưng không chịu đem bố thí giúp đỡ cho ai; từ vật
nhỏ cho đến vật lớn, dù gặp người đói rách hoạn nạn cũng mặc tình. Biết được nghề
hay, hay hiều được giáo pháp, không chịu chỉ dạy cho người; dù có dạy cũng sơ
sài mà thôi; thà cheat đem theo. Chớ không muốn dạy người. Làm bộ tịch như người
quê mùa nghèo khó, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc. Chứa để của cải, đến đổi
hôi thúi, hư mục rồi đem đổ bỏ; tiền bạc để mối ăn, rồi trách đất kêu trời, chớ
chẳng bố thí một xu, hay cho người một lon gạo.
Người tánh tình-rít rắm ấy, hiện đời không ai ưa, sau chết rồi
làm loài ngạ quỉ. Hàng Phật-tử chúng ta, phải tự xét lấy tâm mình, nếu có tánh
bỏn xẻn về tài sản hay giáo pháp phải mau sửa đổi đi. Như thế gọi là "Tu
Tâm".
Cuồng là dối gạt người. Vì cầu danh-lợi, nên dối hiện như
người thật thà, hiền hậu, hoặc làm như người tu hành có phước đức lắm. Miệng
Phật tâm rắn, lập những hạnh lạ thường, làm nhiều điều khác chúng, bày những
việc không thật, gait gẫm, phỉnh phờ người, để trông cầu danh tiếng tài lợi. Người
học Phật phải tự kiểm điểm mình, nếu có tánh dối trá ấy, phải sửa đổi liền đi.
Như thế gọi là "Tu Tâm".
Kiêu là kiêu căng. anh giàu có, quyền thế, danh vọng, hoặc
tài hay rồi kiêu-căng, phách lối coi người không ra gì, khinh người không thèm
tiếp, gặp người chào hỏi chẳng trả lời; hiêu hiêu tự đắc, mục hạ vô nhơn. Người
có tánh kiêu-căng thì chẳng ai ưa tự tốn âm- đức của mình. Phật tử chúng ta, tự
xét lấy mình nếu có tánh kiêu căng này phải mau sửa đổi. Như thế gọi là
"Tu Tâm".
Siễm là bợ đỡ, dua nịnh. Đối với người có quyền thế
hoặc giàu có v.v…bợ đỡ, nịnh hót, chìu uốn cho được lòng người. Làm bộ cung
kính và khen ngợi người, trau chuốt lời nói không thật, để lợi dụng tiền của
quyền thế hoặc công lao của người. Phật tử chúng ta, tự xét lấy mình, nếu có
tánh bợ đỡ dua nịnh, phải sữa đổi đi. Như thế gọi là "Tu Tâm" .
Hại là làm tổn hại. Đối với các loài hữu tình đã không có
lòng từ bi thương xót, lại làm tổn hại chúng nó. Mặc dù những loài vật ấy không
động phạm đến mình, nhưng hễ gặp đến thì vẫn muốn giết hại, như cào cào chấu
chấu v.v… nếu không ngắt cánh, thì cũng bẻ giò. Một tỷ-dụ nữa: như trái cây của
người, những trái dùng được thì hái ăn đã đành, còn những trái non nớt, ăn
không được cũng bẻ phá. Tánh phá hại này làm tổn hại đức "Bi" của
mình. Người học Phật cần phải sửa đổi. Như thế gọi là "Tu Tâm"
Vô Tàm là không biết hổ.
Vô Quí là không biết thẹn. Nghĩa là: làm việc sái quấy, đối
với lương tâm mình không biết hổ, đối với người khác mình không biết thẹn. Thấy
người Hiền không biết kính trọng, gặp việc phải chẳng màng. Bởi làm việc quấy không
sở người chê cười, nên tội ác mỗi ngày càng thêm lớn. Người không biết hổ thẹn,
thì không đủ tư cách làm người, bị chúng khinh cười, không còn giá trị.
Điệu cử là lao chao. Tâm tánh lao chao không được trầm tĩnh.
Nhiều khi thố lộ nơi thân: nhịp vế rung đùi, đứng ngổi lật đật. Phát hiện nơi
miệng: nói năng lấp bấp, cười cợt không ngừng. Người tánh neat lao chao, thì không
ra người lớn. Nếu người có tư cách Đại nhơn, nhứt là nhà Tu sĩ, phải cố gắng
hàng phục tâm điệu-cử này. Nếu thắng được nó, thì mới trở nên người đàng hoàng,
đứng đắn. Tu như thế gọi là "Tu Tâm".
Hôn Trầm là mờ mịt. Như trong lúc chúng ta nghe kinh, ngồi
nghe một hồi rồi mơ màng, ngủ không phải ngủ, vì tai vẫn nghe nói pháp văng
vẳn; nhưng không nghe rõ vị Giảng-sư nói gì. Một tỷ-dụ khác: như trong lúc
chúng ta ngồi yean, tưởng Phật hay niệm Phật, tưởng niệm một hồi tâm mơ màng
rồi ngủ gục, không còn biết tưởng niệm gì nũa cả.; mặc dù tay đương lần chuỗi, miệng
vẫn niệm Phật.
Tán Loạn là rối loạn. Tâm nghĩ xằng xiêng tản mát, phân biệt
lăng xăng, rong ruỗi theo cảnh trần. Bởi tán loạn nên tâm không định, vì tâm
không định, nên không phát sanh trí huệ, do không trí huệ, nên không đoạn được
vô minh phiền não. Phiền não không đoạn thì không bao giờ thành đạo, chứng quả
được. Tỉ dụ như cái đèn bị gió xao, không đứng yean, nên không sáng tỏ. Bởi
không sáng tỏ, nên không phá trừ tối tăm. Tâm tán loạn làm chướng ngại chánh
định và huệ. Người học Phật phải cố gắng dẹp trừ. Như thế gọi là "Tu Tâm"
Bạch Thế Tôn! Ba món tâm so 83: điệu cử (lao chao), hôn trầm (ngủ
gục) và tán loạn này, in tuồng không hại chi lắ; nhưng đối với người tu hành,
nó rất chướng ngại! Ví trong khi tụng kinh, niệm Phật, tham thiền, quán tưởng,
thì phần nhiều bị tâm sở điệu cử và tán loạn nổi lên: Nghĩ nhớ xằng xiêng, hết
chuyện này đến chuyện khác. Có khi những chuyện đã qua 5,10 măm về trước, song
đến lúc tụng kinh, niệm Phật, thì nó đua nhau khởi lên không sót một việc. Khi
biết đó là tán loạn, là vọng tưởng, hành giả liền dẹp trừ không tưởng đến,
nhưng vừa bỏ được chuyện này, thì nó khởi lên chuyện khác. Hoặc những việc làm
ăn hằng ngày, đến khi tụng kinh, niệm Phật nó lại nổi lên hết. Khi dẹp trừ tâm
sở tán loạn (vọng tưởng) vừa êm êm, thì tâm sở hôn trầm (ngủ gục) lại nổi lên.
Hành giả phải cố gắng để tâm, cử niệm, dẹp trừ được hôn trầm (ngủ gục) thì tán loạn
nổi lên…. Tán loạn, điệu cử và hôn-trầm 3 món tâm sở này, thay nhau khuấy nhiễu
người mới tập tu thiền, niệm Phật không ít. Thắng được Bạch Thế Tôn! món tâm sở
này không dễ, mà có thắng nó mới được thành công. Hành giả phải trải qua một
thời gian hơi lâu và dụng công nhiều mới thắng được.
Phóng Dật là buông lung, không biết tự kềm thúc
lấy mình. Tánh nghinh ngang không trọng kỷ luật, không giữ giới pháp của mình
đã thọ. Nói năng, giỡn cười tự do muốn làm gì thì làm, người khuyên nhắc không
nghe, nên ác nghiệp mỗi ngày càng tăng, phước lành tổn giảm. Người đời vì tánh
buông lung cở bạc rượu trà, ăn chơi phá tán, nên nhiều khi của cải tiêu tan,
thân thể bịnh hoạn. Người tu Phật, phải dẹp trừ tánh buông lung này, thì tu
hành mới được thành công. Tu như thế gọi là "Tu Tâm"
Quý vị cũng nên phân biệt một chút, để cho rõ hành tướng của
Bạch Thế Tôn! món tâm sở này:
1.- Điệu cữ là tâm lao chao;
2- Tán loạn là tâm vọng tưởng, rối loạn;
3- Phóng data là tâm buông lung. Tôi xin tỷ dụ để cho rõ 3 món tâm sở này:
a/ như con ngựa cột ở trong chuồng, tuy đứng một chỗ, nhưng đầu
và mình vẫn lắc qua, lắc lại, như thế là dụ cho tâm lao chao.
b/ Con ngựa không còn bị cột đứng một chỗ nữa, nó chạy tới chạy
lui lăng xăng trong chuồng, như thế dụ cho tâm tán loạn.
c/ Đến lúc ngựa tông chuồng, rong ruổi theo cái, hoặc phá
hại khoai bắp của người v.v…như thế dụ cho tâm buông lung. Hành tướng của Bạch
Thế Tôn! món tâm này, khác nhau như thế.
Bất Tín là không tin. Không tin nhơn quả tội phước, không
tin giáo pháp chơn chánh của Thánh Hiền, không tin điều hay lẽ phải. Vì không
tin cho nên không làm, vì không tin cho nên sanh ra biếng nhác, ưa thích những
điều ô nhiễm, làm cho tâm tánh đen tối. Hàng Phật-tử phải trừ tâm bất tín. Như thế
gọi là "Tu Tâm.
Giải Đải là biếng nhác, trễ nãi. Bất luận việc nhỏ hay việc
lớn, đều biếng nhác không muốn làm. Giả sử có làm thì cũng sơ sài, cẩu thả hoặc
nửa chừng rồi bỏ, làm chừng nào rồi cũng được. Trong giới sĩ, nông, công,
thương các nghề nghiệp, nếu người có tánh giải đãi thì công việc khó thành, dầu
có thành cũng không được tốt đẹp. Người tu hành do dãi đãi nên lâu được thành
đạo, chứng qua. Vô số kiếp về trước, Phật Thích Ca va Đức Di Lặc, hai ngài đồng
thời tu hành. Đức Thích Các Bồ tát Ma ha tát khi tu hành Bát nhã Ba la mật đa
nhờ tinh tấn mà thành Phật trước Đức Di Lặc một tiểu kiếp. Ngài Di Lặc do giải
đãi,nên hiện nay vẫn còn lảm Bồ tát. Chúng ta phải trừ tánh giải đãi của mình,
thì sự tu hành mới chóng thành công đắc quả. Tu như thế gọi là "Tu
Tâm".
Thất Niệm là không nhớ. Nghĩa là không chăm chú,
để ý đến công việc làm của mình. Vì quên mà hư hỏng nhiều việc lớn lao! Người
tu thiền hoặc niệm Phật, vì không nhớ chánh niệm nên vọng niệm dễ sanh. Bởi
thế, người tu Phật phải định tâm, chú ý và dẹp trừ thất niệm (quên chánh niệm).
Như thế gọi là "Tu Tâm"
Bất Chánh Trí là hiểu biết không chánh đáng. Nghĩa là hiểu
tà vạy, hiểu mê lầm. Vì hiểu lầm nên mới làm sai; có khi cũng vì hiểu lầm mà
phải xích mích với nhau. Thế nên người học Phật, phải hiểu biết rõ ràng và
chánh đáng. Khi tiếp xúc một việc gì, phải phán đoán và suy xét cho kỹ, để
tránh những sự hiểu lầm hoặc không chánh, có thế mới tránh khỏi được những hành
vi không hay. Biết sửa đổi như thế gọi là "Tu Tâm".
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng mã code dưới đây để chèn hình, video từ bên ngoài vào comment:
- Tặng hình : [img] link hình [/img]
- Gửi tặng video: [youtube] link youtube [/youtube]