Bất luận
trước mặt người nào cầu xin sám hối, chúng ta đều phải bày tỏ lỗi lầm cho rõ
ràng, không được nói lời có ý mơ hồ, bóng gió. Hôm qua tôi giảng một cách đơn
sơ cho quý-vị nghe về ý nghĩa của sự sám hối, chỉ giảng tới đoạn "Thân cận
ác hữu, hủy bối lương sư." Bây giờ tôi sẽ giảng tiếp đoạn sau: "Tự
tác giáo tha" nghĩa là tự mình làm, xúi người khác làm hoặc thấy hay nghe
người khác làm, mà thuận lòng theo.
Chúng ta phải biết rằng sát sanh, ăn cắp, tà dâm, nói dối hay
rượu chè đều là những hành vi không chính đáng, đó là những thứ tạo tội nghiệp.
Những tội nầy được phân làm bốn loại: Nhân, duyên, pháp, nghiệp (nguyên nhân, điều
kiện tiếp trợ, phương thức và việc làm). Sự sát sinh gồm có sát nhân, sát
duyên, sát pháp, sát nghiệp; bất luận giới nào trong đó cũng có "tự
tác" hay "giáo tha tác," nghĩa là tự mình làm hoặc xúi kẻ khác
làm.
"Tự mình làm" nghĩa là không dùng tay kẻ khác, mà
chính mình đi làm chuyện bất chính. "Xúi kẻ khác làm" tức là cổ vỏ
hoặc bảo người đó làm chuyện không đúng. Ðó là phạm tội một cách gián tiếp. So
sánh với tội trực tiếp thì tội gián tiếp nầy nặng hơn một phần, bởi vì tự mình
đã có tội rồi mà mình còn mang thêm tội nữa là xảo trá. Cho nên tự làm đương
nhiên có tội rồi, mà xúi kẻ khác làm thì tội càng nặng hơn.
Thế nào là "kiến văn tùy hỷ"? (thấy, nghe rồi tùy hỷ),
nghĩa là mình biết kẻ khác phạm tội mà còn giúp kẻ đó nữa, cũng giống như người
xưa nói: "Trợ trụ vi xuyết" nghĩa là giúp vua Trụ làm việc bạo ngược.
Hãy thử nhắm mắt lại tưởng tượng rằng từ vô thỉ đến nay, mình đã phạm lỗi lầm nầy
bao nhiêu lần rồi? Cũng không cần hồi tưởng lâu xa như vậy. Chỉ xét trong cuộc
đời ngắn ngủi này, tội mình phạm đã không thể kể xiết rồi.
Cho nên trong bài Sám-hối tiếp theo là câu: "Như thị đẳng
tội, vô lượng vô biên." Nghĩa là những tội như vậy không bờ bến, không hạn
lượng được. Không những tội mình không thể kể hết được mà nó còn nhiều không
biên tế. Nếu như đã biết tội sâu dầy như vậy thì mình phải làm sao bây giờ? Không
nói cũng biết rằng mình cần đối trước Phật mà khẩn thiết sám hối.
Do vậy cho nên bài Sám-hối lại tiếp: "Cố ư kim nhật, sinh
đại tàm quý. Khắc thành bì lộ, cầu ai sám hối." "Khắc thành" hai
chữ này có nghĩa là thành tâm. Khi sám hối điều cần nhất là phải thành tâm. Có
những người tuy sám hối với sư phụ nhưng họ hết sức dối trá. Nhưng thường thì
giấu đầu lòi đuôi. Ðem tội lỗi của họ mà ngụy trang che giấu đi. Ðó cũng là biểu
thị họ không có thành ý sám hối tội lỗi của mình. Với cách sám hối lếu láo như
vậy thì dù họ có trải qua trăm ngàn vạn ức, hằng hà sa số kiếp cũng không thể
nào làm cho tội nghiệp họ tiêu trừ tường tận được.
Cho nên nói "Trực tâm là đạo tràng" tức là tâm ngay
thẳng là đạo tràng. Khi sám hối với ai, mình phải bày tỏ lỗi lầm cho rõ ràng,
không được nói lời có ý mơ hồ, nghĩa hai đằng. Ví dụ như khi hỏi rằng có phạm
tội chi không? Thì trả lời rằng "tôi không nhớ" hoặc là "có lẽ
có" v.v... Sám hối không triệt để như vậy không những không tiêu trừ được
tội nghiệp mà còn trồng thêm nhân xấu nữa. Trong Phật-pháp, dù cho việc nhỏ như
sợi tóc cũng không được lếu láo, coi thường. Nhưng có người lại nói lên ví dụ
như sau: "Có ông nọ luôn luôn tạo ra những tội nghiệp, toàn làm những chuyện
ác nhưng không hiểu sao hiện giờ ông nầy vẫn làm ăn giàu có, như vậy là không
có nhân quả, không có công lý phải không?" Có một bài kệ như sau:
Túng sử bách thiên kiếp,
sở tác nghiệp bất vong;
Nhân duyên hội ngộ thời,
quả báo hoàn tự thọ.
Nghĩa là:
Trải qua trăm ngàn kiếp,
nghiệp tạo chẳng mất tiêu;
Nhân duyên đầy đủ thời,
quả báo mình lại thọ.
Bởi thế cho nên phải biết nghiệp mình tạo ra thì thế nào cũng có
báo ứng; chỉ là vấn đề thời gian, mau hay chậm, nhân duyên đã hội hợp đầy đủ
chưa mà thôi. Lại có người nói nếu như "Trải qua trăm ngàn kiếp,
nghiệp tạo chẳng mất tiêu, vậy mình không có cách gì để làm tiêu trừ được tội
chướng của mình sao?" Cũng không phải là không có biện pháp. Biện pháp để
trừ tội nghiệp là "Duy nguyện Tam-bảo, từ bi nhiếp thọ, phóng tịnh quang
minh, chiếu xúc ngã thân." Nghĩa là nguyện xin Tam-bảo, từ bi dẫn dắt,
phóng ánh sáng lành, chiếu rọi thân con.
Hy vọng Phật, Pháp, Tăng, Tam-bảo có thể theo chí nguyện từ bi
của các Ngài mà dùng ánh quang minh thanh tịnh vô ngại chiếu sáng nơi thân của mình.
Khi ánh quang minh chiếu đến thân mình, tam chướng (phiền não chướng, báo
chướng, và nghiệp chướng) được tiêu trừ, giống như mây trôi trăng hiện, bản lai
thanh tịnh của tâm mình lại bừng hiện vậy. Cho nên nói " Chư ác tiêu diệt,
tam chướng nguyện trừ. Phục bổn tâm nguyên, cứu cánh thanh tịnh ." Nghĩa
là chư ác tiêu diệt rồi thì tam chướng đều quét sách. Khôi phục lại nguồn tâm
cứu cánh luôn thanh tịnh. Sau khi giảng xong bài văn Sám-hối nầy, tôi hy vọng
rằng quý-vị hiểu sự tai hại của chuyện không sám hối và lợi ích của việc sám
hối. Ngoài ra còn có một bài sám hối như sau:
Vãng tích sở tạo chư ác
nghiệp,
Giai do vô thủy tham sân
si,
Tùng thân ngữ ý chi sở
sinh,
Nhất thiết ngã kim giai
sám hối.
Dịch là:
Mọi thứ ác nghiệp tạo từ
xưa,
Ðều do vô thỉ tham, sân,
si,
Ở nơi thân, miệng, ý mà
sinh,
Con nay sám hối hết tất
thảy.
Bài sám hối nầy không những có thể làm mình sám hối được tội
chướng mà còn chỉ cho thấy nguyên nhân của việc tạo tội. Do đó tôi hy vọng rằng
quý-vị mỗi ngày ở trước bàn Phật niệm bài văn nầy tối thiểu ba lần. Bây giờ tôi
sẽ giải thích sơ qua ý nghĩa của bài này cho quý-vị nghe. "Vãng tích"
nghĩa là hồi xưa; gần là nói trong đời nầy mà xa nữa là nói vô lượng kiếp về
trước. Trong thời gian đó, chẳng những là có lúc mình vào bụng trâu hay ra thai
ngựa, cũng có khi sinh vào nhà họ Trương, lại có lần làm con họ Lý. Luân chuyển
trong lục đạo, và trong giai đoạn nầy, không biết mình đã tạo ra bao nhiêu là
tội nghiệp nữa.
Vì sao mà mình tạo tội nghiệp? Bài sám hối giải thích rất rõ
ràng, "Tất cả đều do vô thỉ tham, sân, si" nghĩa rằng do tam độc
tham, sân, si làm phát sinh vô số tội nghiệp. Cũng lại vì ba thứ độc nầy làm
chủ nên thân thể mình mới phạm vào những tội như sát sinh, trộm cắp, và dâm
dục. Miệng thì phát sinh ra những tội vọng ngữ, nói thêu dệt, nói lời ác ôn, nói
lưỡi hai đằng. Cho nên trong bài văn có nói "Tùng thân ngữ ý chi sở sanh"
nghĩa là do nơi thân, ngữ, ý mà phát sinh ra.
Bất luận là tội do thân tạo ra như là sát sinh, trộm cắp, dâm
dục hoặc là nơi miệng tạo ra như là nói láo, nói lời ác ôn, nói lời thêu dệt,
nói lưỡi hai đằng hoặc là tội phát sinh nơi ý niệm như tham, sân, si, mình đều
phải khẩn thiết sám hối. Nếu không thì mình giống như người rớt vào bùn lầy,
càng lúc càng lún sâu. Khi tội nghiệp càng lúc càng thâm trọng thì chính mình
cũng không còn chỗ nào ngoi lên được, không còn cách gì mà cứu vớt được nữa.
Tôi hy vọng rằng quý-vị hiện ngồi đây đều có đầy đủ thiện căn, không quên
chuyện sám hối, nhất định quý-vị có thể phát nguyện sám hối nghiệp chướng và
tiêu trừ tất cả tội lỗi.



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng mã code dưới đây để chèn hình, video từ bên ngoài vào comment:
- Tặng hình : [img] link hình [/img]
- Gửi tặng video: [youtube] link youtube [/youtube]