
Mỗi khi tiếp
xúc với phiền não, khổ đau là mình vừa tìm ra được thêm những đầu mối, gốc rễ
giúp mình giải thoát. Nhờ những phát hiện này, tôi mới có dịp thấy rõ sức mạnh
của phiền não và vô minh trong tôi. Như phương pháp đức Phật đã chỉ dạy
trong Tứ Diệu Đế: trước hết, mình nhận diện khổ đau (khổ đế) và nguyên
nhân của nó (tập đế), sau đó, mình xem căn bệnh này có trị được hay không (diệt
đế) và phương cách nào để trị (đạo đế).
Rõ ràng, những phiền muộn, ưu phiền, lo âu, sân hận, ganh ghét,
đố kỵ, thất tình, lục dục, v.v.. là những tâm hành sinh ra những hạt mầm khiến
đau khổ đâm chồi, và cũng chính những hạt mầm này nếu bị hủy diệt thì hạnh
phúc, an lạc sẽ nảy sinh. Hễ chừng nào những hạt mầm xấu được chăm nom, tưới
tẩm thì những khổ đau, phiền não sẽ mọc rể ăn sâu. Gốc càng lớn, rể càng sâu,
thì càng khó mà diệt trừ.
Trong kinh Trung Bộ số 64 - phẩm Đại kinh Man đồng tử, Phật dạy
về 5 hạ phần kiết sử (thân kiến, nghi, giới cấm thủ, tham dục, và sân), là 5 sự
buộc ràng khiến chúng ta không thể thành tựu được các quả vị từ tu-đà-hoàn đến
a-la-hán. Chỉ khi nào chúng ta tự mình cởi trói, triệt tiêu 5 món buộc ràng
này, thì mới thực sự được giải thoát.
Trong đời sống hàng ngày, vì luôn bị những tâm hành phiền não
quấy nhiễu, thay vì chánh niệm và tỉnh thức để chúng tự hủy chúng ta lại tưới
tẩm, nuôi dưỡng chúng. Thử tưởng tượng xem nếu tâm ta là một mảnh đất thì
hiện những hoa màu nào đang mọc mạnh nhất trong ta? Tất nhiên là những hoa màu
do chúng ta chăm nom, nuôi dưỡng.
Cũng vậy, từ đây cho đến ngày lìa khỏi thế gian này chúng ta sẽ
còn phải đối diện với phiền não và khổ đau. Nếu lỡ chúng ta đã trồng nhiều
hoa dại trong vườn tâm thì chính chúng ta phải học cách yêu thích chúng như
Mulla Nasruden đã làm hoặc tìm cách triệt tiêu những hạt mầm hoa dại ngay từ
bây giờ. Nếu quán chiếu sâu xa chúng ta thấy rằng trong hạnh phúc có mầm
khổ đau và, ngược lại, trong khổ đau có mầm hạnh phúc. Điều quan trọng là thái
độ của chúng ta khi đối diện với khổ đau hay hạnh phúc.
Như vậy, hiện tượng khổ đau, phiền não không phải hoàn toàn đáng
sợ và kinh hãi. Chúng chứa đựng những cảm giác bất an, bất như ý, bực giận, khó
chịu, v.v.. và v.v.. nhưng chính những yếu tố này lại là những nguồn kích thích
khiến ta vươn lên và tìm lối giải thoát, tự do. Thiếu chúng, chúng ta như
thiếu đi ‘nhân tố hay động lực cần thiết’ để khiến mình phấn đấu,
đứng dậy để làm người. Xin nhớ rằng: chính nhờ những trải nghiệm khổ đau
chúng ta mới đánh giá đúng đắn và hiểu thấu giá trị đích thực của hạnh phúc và
an lạc như chính bản thân đức Phật đã kinh qua.
Những ngày sống trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ đến những năm
tháng khổ hạnh cực cùng, đức Thế tôn đã nhận chân được giá trị của cả hai thái
cực – sung sướng và khổ đau. Từ đó, Ngài không còn thấy khổ đau hay sung sướng
là những trở lực cho công phu tu tập của Ngài. Ngược lại, Ngài xem chúng chính
là nguồn hứng khởi để luôn tinh tấn trong con đường tìm giác ngộ và giải thoát.
Có thể nói, chính sự trải nghiệm qua hai thái cực này mà đức Thế tôn đã
tìm ra con đường Trung đạo.
Rõ ràng, chúng là nền tảng, gốc rễ giúp đức Phật tìm ra chân lý
giải thoát. Nói vậy để cùng nhìn nhận rằng phiền não, khổ đau không hẳn là kẻ
thù truyền kiếp của chúng ta; cũng như sung sướng, hạnh phúc không phải lúc nào
cũng là bạn hiền muôn thuở. Vì nếu thiếu một trong hai, việc tìm kiếm con đường
giác ngộ và giải thoát của chúng ta sẽ không thể nào thực hiện được.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng mã code dưới đây để chèn hình, video từ bên ngoài vào comment:
- Tặng hình : [img] link hình [/img]
- Gửi tặng video: [youtube] link youtube [/youtube]