Tâm Chúng Sanh
Vọng tưởng không có chủ tể. Phật (mới là bậc) có chủ tể. Tu làm
sao mà về già càng tu càng không quái ngại. Hễ muốn vãng sanh thì chỉ nhắm mắt
như ngủ là đi ngay. Chúng ta đêm nào ngủ cũng tựa như cái xác chết, chẳng biết
chuyện gì xảy ra xung quanh. Sáng tỉnh dậy, mở mắt ra là lập tức bắt đầu tiến
trình chấp trước; nhìn cái này là 'của ta', thấy cái kia là 'của mình'...Các
bạn không thể thấy được những thứ vô hình hài, vô sắc tướng; do đó không có
hứng thú, không thích chúng.
Vì vậy, các bạn chỉ ham thích truy cầu thứ có sắc tướng mà thôi.
Lúc cha mẹ sinh bạn, bạn nào hay biết gì. Khi lớn lên một chút thì bạn bị 'dính
bụi trần', chấp chặt quan niệm về cái ngã liền. Hễ chấp trước quan niệm về cái
ngã thì sẽ có phiền não ngay. Song le,
'Xưa nay không
một vật,
Làm sao dính bụi trần?'
Làm sao dính bụi trần?'
Những vị ở cõi trời thấy chúng ta giống hệt như mấy con giòi
đen, thứ giòi ở trong cầu tiêu. Ðức Phật A-Di-Ðà phát 48 đại nguyện là để tiếp
độ mình tới Thế-giới Cực-Lạc; song mình cứ một mực tham luyến cõi Ta-Bà, cho
khổ là vui, hệt như mấy con giòi đen (cho cầu tiêu ô uế là nơi đầy thú vị)!
Mình thấy cầu tiêu hôi hám không chịu nổi nên muốn vớt mấy con
giòi ra, thả chúng vào chỗ nước trong trẻo. Song lũ giòi ấy lại tham luyến cái
cầu tiêu ô uế hơn mọi thứ, thà chết chứ không chịu đi đâu cả!. Con người ta học
làm điều xấu thì rất dễ; còn học làm chuyện tốt thì khó lắm!. Bốn loài chúng
sanh hễ ăn no rồi thì ngủ, tâm lúc nào cũng tán loạn.
Thói Quen, Tập Khí
Kẻ thẳng thắn dễ khai mở trí huệ. Cá tánh của mỗi người rất quan trọng. Tánh tình tốt, hiền hòa, thì đi tới đâu cũng hòa đồng được với mọi người, tùy thuận được người khác. Song tùy thuận cũng có hạn lượng; bởi vì đối với kẻ làm việc xấu thì mình không thể tùy thuận làm theo, mà phải kiên định lập trường, nguyên tắc hành động.
Kẻ thẳng thắn dễ khai mở trí huệ. Cá tánh của mỗi người rất quan trọng. Tánh tình tốt, hiền hòa, thì đi tới đâu cũng hòa đồng được với mọi người, tùy thuận được người khác. Song tùy thuận cũng có hạn lượng; bởi vì đối với kẻ làm việc xấu thì mình không thể tùy thuận làm theo, mà phải kiên định lập trường, nguyên tắc hành động.
Bản thân con người thì không xấu ác gì; chỉ có thói quen, tập
khí là hư xấu. Ai cũng có thói hư tật xấu, chỉ khác là kẻ ít người nhiều mà
thôi. Chỉ cần bạn hướng tâm tu Ðạo là đủ. Hễ bạn có thể tha thứ cho ai, thì hãy
tha thứ ngay. Ðừng bao giờ cho người ta là hư xấu.
Anh A có thói hút thuốc, đi đâu cũng phì phà khói thuốc. Anh B
thì có thói đa nghi, lúc nào cũng nghi ngờ này nọ. Có lần A hút trước mặt B.
Anh B tức giận, nghi rằng anh A khinh khi mình; thế là hai đàng sanh ra cãi vã,
xung đột. May có anh C biết thói quen của hai người, nên đến giải hòa; khiến
đôi bên từ đó sửa đổi, bỏ thói hút thuốc, bỏ tánh đa nghi.
Bởi vậy, thói xấu mà mình không tự nhận biết để sửa đổi, thì chỉ
gây phiền não cho kẻ khác. Tâm đa nghi chỉ hại mình, chướng ngại việc tu. Khi
thấy ai bất hòa, xung khắc, thì bạn chớ đổ dầu vào lửa khiến sự tình thêm rắc
rối; mà phải luôn tìm cách giải hòa!
Có kẻ hay phê bình, chỉ trích, hoặc nói xấu người khác. Thật ra,
y không tự hiểu việc làm của y là sai, mà y cũng không cố ý muốn chỉ trích, nói
này nói nọ. Chẳng qua là do thói quen xấu mà y đã huân tập từ vô lượng kiếp về
trước thúc đảy, khiến y bất giác làm vậy.
Trước kia có một người, khi nói chuyện với ai anh ta cũng luôn
nhìn ngang liếc dọc, làm ra vẻ thần bí; khiến người khác khi nhìn anh ta thì họ
có cảm giác như anh ta đang nói xấu ai đó. Kỳ thực, nào phải vậy! Ðó chỉ là
thói quen xấu mà thôi. Do đó, làm việc gì bạn cũng phải tự tại, tự nhiên; nếu
không, bạn có thể rước đủ thứ phiền hà vô ích vào thân!
Danh lợi và Chậm Chạp
Mỗi người, ai cũng đầy một bụng phiền não. Xưa kia ở Ðại Lục (Trung Hoa), hễ người nào càng cố công tu hành, càng có căn cơ, thì càng bị thử thách nhiều lắm. Có kẻ cố ý dùng đủ thái độ vô lý lại chèn ép, khiêu khích người ấy. Hoặc có kẻ thấy người ấy gần hoàn thành một công trình gì đó thì tới phá hoại cho sụp đổ tan tành. Tuy nhiên, phải xem căn cơ của người ấy thế nào rồi mới thử thách đặng. Nếu thử thách kẻ không có căn cơ, bản lãnh, thì y sẽ sanh phiền não.
Mỗi người, ai cũng đầy một bụng phiền não. Xưa kia ở Ðại Lục (Trung Hoa), hễ người nào càng cố công tu hành, càng có căn cơ, thì càng bị thử thách nhiều lắm. Có kẻ cố ý dùng đủ thái độ vô lý lại chèn ép, khiêu khích người ấy. Hoặc có kẻ thấy người ấy gần hoàn thành một công trình gì đó thì tới phá hoại cho sụp đổ tan tành. Tuy nhiên, phải xem căn cơ của người ấy thế nào rồi mới thử thách đặng. Nếu thử thách kẻ không có căn cơ, bản lãnh, thì y sẽ sanh phiền não.
Ở Ðài Loan thì khó mà thử thách ai. Bởi vì hầu hết các Ni-cô đều
xuất thân từ mái nhà ấm cúng của cha mẹ, quen thói nhõng nhẽo; cho nên đối với
họ, chỉ phải dùng toàn phương pháp thế gian mà thôi.
Ðời xưa, có vị Sư Phụ muốn thử coi công phu tu hành của đệ tử.
Ngài bảo đệ tử mang ngược dép lại. Kẻ có căn cơ, trí huệ, liền quỳ xuống; thì
Sư-Phụ từ bi chỉ dạy. Kẻ ngu si thì quả thật mang dép ngược lại ngay. Còn kẻ
không có căn cơ thì lập tức nổi đóa, sinh phiền não; cho rằng Sư-Phụ sai lầm,
cố ý làm cho y phiền não. Khi kẻ có căn cơ nghe bạn nói về y (phê bình, chỉ
trích, mắng nhiếc), thì y biết rằng đó chính là lời Sư-Phụ y đang dạy dỗ; do
đó, y biết cầu sám hối.
Khi kẻ thiếu căn cơ nghe bạn nói về y, thì y lập tức đấu khẩu,
hỏi gặng vì sao bạn dám nói động đến y; và rồi y sanh lòng tức tối, phiền não.
Y sẽ nghĩ tới mái nhà ấm cúng của cha mẹ y, nào là được ăn ngon, mặc đẹp, lại
được đi học..., những tấn tuồng cũ kỹ khiến y sẽ đọa lạc mãi trong luân hồi.
Hễ việc gì tới mà mình tỉnh ngộ, thấu triệt, thì mình là kẻ có căn
cơ. Kẻ không có căn cơ thì việc gì (trái ý muốn, trái sở thích) đến với y, y
đều sanh phiền não, bực bội. Kẻ không có căn cơ thì phiền não cả đống. Dù bạn cố
ý giải thích, y cũng không thể hiểu. Không trừ phiền não thì chánh niệm (sự suy
tư đúng với chân lý hay Phật lý) không thể hiện tiền.
Nhân Quả
Chỉ biết ăn uống mà không biết tu hành, thì ăn nhiều vào, khó mà tiêu (nghiệp) đặng. Vì sao con người luân hồi? Bởi vì Thất Tình (bảy thứ tình cảm hay trạng thái tâm lý), Ngũ dục quá nặng nề. Khi bị Thất tình và Ngũ dục làm mê hoặc, thì cả ngày người ta chỉ biết truy đuổi tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, quyền vị, ăn uống, hưởng thụ và ngủ nghỉ. Phiền não cũng theo đây mà sinh, rồi từ đó tạo đủ thứ nghiệp. Ðừng cho rằng không có luân hồi. Có! Rất khổ!
Chỉ biết ăn uống mà không biết tu hành, thì ăn nhiều vào, khó mà tiêu (nghiệp) đặng. Vì sao con người luân hồi? Bởi vì Thất Tình (bảy thứ tình cảm hay trạng thái tâm lý), Ngũ dục quá nặng nề. Khi bị Thất tình và Ngũ dục làm mê hoặc, thì cả ngày người ta chỉ biết truy đuổi tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, quyền vị, ăn uống, hưởng thụ và ngủ nghỉ. Phiền não cũng theo đây mà sinh, rồi từ đó tạo đủ thứ nghiệp. Ðừng cho rằng không có luân hồi. Có! Rất khổ!
Khi xưa, hai ngài Hàn Sơn và Thập Ðắc (hóa thân của Bồ-tát Văn
Thù và Phổ Hiền) thấy người ta đang làm lễ cưới thì vỗ tay cười lớn, nói rằng:
'Bạn thấy chàng rể cưới bà ngoại của anh ta không? Xem kìa, tụi nó ăn thịt cô,
dì của chúng đấy!' Mấy người kia nghe vậy liền mắng hai Ngài rằng: 'Hòa Thượng
điên cuồng! Nói bậy!' Nhưng khi Ngài Hàn Sơn kêu tên một con heo, thì con heo
ấy chạy tới phía Ngài liền: xác nhận là có luân hồi rồi!
Những ai thích đẹp đẽ, đi giày cao gót, thì sau này (quả báo của
tập khí đó) y tự nhiên sẽ đầu thai làm ngựa, không cần phải mang giày gì cả!
Một người cứ ăn cho thật no thì đầu óc hôn trầm, cứ muốn ngủ. Hễ ngủ nhiều quá
thì sau này (quả báo) làm thân rắn.
Con trâu tuy làm việc cực nhọc mà nó lại không biết làm sao để
thoát khổ. Làm thân trâu là nghiệp báo do kiếp trước làm quan (công chức, nhân
viên nhà nước) không thanh bạch, không liêm khiết (ăn hối lộ), nên kiếp này
phải trả nợ. Có một người làm quan, rồi đem tiền của (kiếm được do làm việc bất
chánh) trốn ra ngoại quốc. Cuối cùng y phải trả quả báo, đầu thai làm trâu ở
Ðài Loan này.
'Một đời làm quan xấu,
Chín kiếp làm trâu đền nợ'.
Chín kiếp làm trâu đền nợ'.
Con trâu thì có hai sừng, mà cọp cũng phải kiêng sợ. Dần dần một
ngày kia con trâu cũng sẽ hiểu biết. Như trâu cày ruộng bây giờ, cũng là giúp
đỡ mình vậy. Khi ai làm điều gì tốt, thì bạn đồng ý, tán thành với y. Song khi
làm không tốt mà bạn cũng tánh thành, thì tội bạn sẽ tăng lên gấp bội. Phải
biết trân quý giấy trắng (có thể viết chữ). Hễ tờ giấy nào có viết chữ kinh
điển thì đừng vất trong thùng rác; nên đốt nó đi. Ðây cũng là một thứ đức hạnh.
Hãy giữ gìn những chữ viết trên giấy hay trên áo; dù là một chữ nhỏ cũng phải
quí giữ nó. Chữ thêu trên áo thì nên cắt ra rồi đốt đi, đừng vất vào thùng rác.
Biết quý trọng chữ như vậy thì (quả báo) mới biết đọc chữ. Ðó cũng là một đức
hạnh vậy!.
Xưa kia, cổ nhân dạy trung, hiếu, lễ, nghĩa, liêm, sỉ; do đó sản
sinh ra rất nhiều bậc Thánh. Ngày nay, không ai dạy về những đạo đức nhân nghĩa
ấy nữa, nên thời đại trở nên hỗn loạn. Do đó, đối với các sách kinh, luận dạy
về đạo đức cổ xưa ấy, mình phải biết quý trọng.
Ðồ vật tốt mà bạn không biết sử dụng cho đúng đắn, đàng hoàng
(không biết giữ gìn, bảo trì), rồi làm nó hư đi; thì đó là lỗi bạn. Bạn phải
gánh chịu hậu quả hoặc quả báo. Khi xử lý, quyết định thi hành, hoặc tiến hành
bất kỳ công việc gì, bạn phải hết sức cẩn thận, bởi vì cái gì cũng có nhân quả.
Ví như những thức còn ăn được mà bạn lại vất đi hoặc để cho thiu thối, thì bạn
phải chịu quả báo của việc làm ấy. Nhân quả thì không sai chạy mảy may, và
không ai có thể chịu dùm quả báo của bạn: Việc sanh tử của người nào thì người
nấy lo; Cơm, ai ăn thì người đó no!
Có đồ vật tốt thì chớ làm cho nó hư hỏng. (Ðừng cố ý làm hư;
đừng lơ là, thiếu cẩn thận, thiếu tinh thần trách nhiệm; hoặc không chịu học
hỏi phương cách đúng đắn để sử dụng hay bảo trì; cũng đừng chểnh mảng, bê bối,
coi rẻ, chẳng quý trọng tài vật.)…Phật, Bồ Tát, La Hán, Trời, Người, A-Tu-La,
Ðịa Ngục, Ngạ Quỷ, Súc Sanh, đều là do người mà ra. Hễ ai tu hành đàng hoàng
thì sanh vào đường tốt; tu bê bối, phạm Ngũ Giới, thì đọa lạc đường ác.
Sám Hối
Khó được thân người; khó được nghe Phật Pháp. Nay được thân người, phải gắng tu hành cho đàng hoàng. Những vị ở Trời tuy hưởng phước đức, song hễ họ khởi một ý niệm xấu thì sẽ bị đọa lạc. Ðối với chúng ta, nếu mình có phạm tội lỗi, chỉ cần thành tâm sám hối thì cũng sẽ được trong sạch như người vô tội vậy. Cõi Người là cõi tu hành tốt nhất: được nghe Phật Pháp, được biết cách làm sao để tu. Khi ý niệm xấu khởi lên, nếu bạn chưa nói ra và chưa làm theo nó, thì bạn có thể sám hối trong lòng, quyết không tái phạm.
Khó được thân người; khó được nghe Phật Pháp. Nay được thân người, phải gắng tu hành cho đàng hoàng. Những vị ở Trời tuy hưởng phước đức, song hễ họ khởi một ý niệm xấu thì sẽ bị đọa lạc. Ðối với chúng ta, nếu mình có phạm tội lỗi, chỉ cần thành tâm sám hối thì cũng sẽ được trong sạch như người vô tội vậy. Cõi Người là cõi tu hành tốt nhất: được nghe Phật Pháp, được biết cách làm sao để tu. Khi ý niệm xấu khởi lên, nếu bạn chưa nói ra và chưa làm theo nó, thì bạn có thể sám hối trong lòng, quyết không tái phạm.
Hỏi: Khó mà giữ ý nghiệp cho thanh tịnh, vì thói hư tật xấu tiêm
nhiễm, tích tập từ kiếp vô thủy, nay gặp duyên xấu nên tự nhiên hiện khởi. Lúc
ý niệm xấu ấy khởi lên, mình tức khắc sám hối, thì có phải chịu quả báo xấu
không?
Ðáp: Ý niệm ác chỉ mới nghĩ trong tâm, nếu sám hối liền thì
không có quả báo xấu lại. Nếu ý niệm xấu đã thể hiện ra nơi miệng (khẩu
nghiệp), hoặc mình đã thực hành nó rồi (thân nghiệp), thì sẽ phải chịu quả báo.
Mỗi giây mỗi phút mình phải có tâm sám hối; có tâm sám hối thì ý niệm lành mới
khởi lên đặng. Nói với người tu thì phải xem căn cơ của họ ra sao rồi mới nói.
Ví như đối với kẻ có căn cơ thì mình nói: 'Phạm tội lỗi rồi, bạn
có thể sám hối. Tội do tâm tạo ra, vì vậy hãy thành tâm mà sám hối.' Như thế
thì người kia tuy có tội lỗi, song y có thể sám hối rồi trở lại thanh tịnh:
không còn tái phạm, dụng tâm tu Chánh Ðạo. Ðối với những kẻ không có căn cơ,
mình nói thế không ổn. Bởi vì dạy họ như vậy, họ cho rằng cứ việc mặc tình tạo
tội lỗi, rồi tâm sám hối là xong ngay! Vì thế họ vĩnh viễn không cách gì thành
tâm sửa đổi lỗi lầm được, dù cho họ có sám hối mãi hoài!
Giới luật có đặt ra trường hợp ngoại lệ, không phải phạm nguyên
tắc. Bạn phải học cho kỹ để tránh hiểu lầm. Nếu bạn vô ý phạm lỗi thì có thể
sám hối. Cố ý phạm lỗi thì không thể sám hối (Vô ý phạm lỗi là chỉ lúc chưa
xuất gia, chưa biết Giới Luật. Cố ý phạm lỗi là chỉ sau khi đã xuất gia rồi).
Sám hối một thứ tội gì đó không được vượt quá ba lần (nghĩa là không được tái
phạm quá ba lần).
Ðối với ý-nghiệp thì mình không sợ niệm ác khởi lên: chỉ sợ là
mình thức tỉnh, nhận biết nó chậm mà thôi. Do đó, hễ vừa khởi ác niệm thì phải
lập tức sám hối ngay. Một khi đã phạm lỗi, mình phải luôn nhận rằng: 'Tôi làm
lỗi'; rằng 'Tôi xin sám hối'; rằng 'Xin bạn hãy dạy tôi.' Ðừng sanh phiền não
thì mới hết ngã tướng, và không có ý niệm xấu ác dấy khởi.
Một kẻ càng tu hành bao nhiêu, càng luôn có cảm giác là y cần
phải sám hối bấy nhiêu. Cá lớn ăn cá nhỏ. Con người cũng như cá lớn: cái gì
cũng ăn, dù là thịt cọp cũng ăn luôn; vì thế nên nghiệp chướng sâu dày. Nếu
không khéo thành tâm sám hối, lạy Phật cho nhiều, thì đến lúc Ðức Di Lặc hạ
sinh ở cõi này (ý nói là trải qua một thời gian lâu lắm), mình cũng không có
chút căn lành gì đâu. Nếu biết tu hành, lạy Phật nhiều nhiều, cầu nguyện sám
hối, rộng trồng căn lành, thì biết đâu tới lúc Ðức Di Lặc hạ sinh, mình có thể
được làm đệ tử của Ngài!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng mã code dưới đây để chèn hình, video từ bên ngoài vào comment:
- Tặng hình : [img] link hình [/img]
- Gửi tặng video: [youtube] link youtube [/youtube]